Đạo Quân (bản edit)

Chương 77: Tan tác




Đầu bên này, đội hình nhân mã bị xung kích trận hình tán loạn, thống lĩnh kỵ binh đang còn gào thét thúc dục nhân mã tập hợp kết trận lại một lần nữa.

Thì một đầu khác, nhân mã Thương Triều Tông vừa giết xuyên qua, trận hình vẫn không loạn, đã kịp vòng lại, không cho quân địch có cơ hội thở dốc, lại ào ào giết trở về.

Đem hai tướng so sánh nhau, một bên đội hình tán loạn, một bên tập hợp công kích, kết quả là có thể nghĩ, trên chiến trường đây là chênh lệch đòi mạng.

Mắt thấy đoàn người trùng kích ào ào sắp tới, thống lĩnh kỵ binh Lang Nha tặc vung thương gào lên khàn cả giọng, “Tập kết! Nhanh, nhanh...” Chưa kịp hô lên hai câu mắt đã trừng lên hoảng sợ.

Thương Triều Tông giơ trảm mã đao lên, xông thẳng về phía hắn, chém xuống một đao, bị hắn vung thương đẩy ra, nhưng thân vệ phía sau lưng Thương Triều Tông đã xông tới vung đao chém liên tiếp, từng đao chém xuống như mây trôi nước chảy, bị đao chặt liên tiếp, làm cho hắn trở tay không kịp, trên người liền bị trảm cho mấy đao, chảy máu ròng ròng, cả người vô lực rơi xuống ngựa, bị vó ngựa xông qua chà đạp cho máu thịt be bét.

Thống lĩnh kỵ binh bị chém, trận hình vẫn chưa tập kết xong thì đừng nói gì đến trùng kích người khác, đối mặt với đối phương trùng kích thì chẳng còn thời gian mà tập hợp trận hình để phản kháng. Thương Triều Tông bắt lấy ‘chiến cơ’, lập tức thúc ngựa dẫn đầu, mang theo Anh Dương Võ Liệt vệ giống như gió lốc cuốn qua, khí thế thổi bay tất cả, một đường giết qua người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục, có không ít Lang Nha tặc đối mặt khí thế trùng kích như vậy đã nhanh chống quay đầu, thúc chiến mã chạy trốn, sĩ khí đã mất.

Hơn ngàn kỵ binh đối mặt không đến năm trăm kỵ binh, chỉ bằng hai lần trùng kích, liền thua tan tác triệt để!

Loại tràng diện khí thế chém giết này, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, có đủ rung động, chưa bao giờ thấy qua loại chém giết máu me như thế này, bang phái trên giang hồ hơn trăm người đấu nhau thì đã gặp qua không ít, nhưng hoàn toàn không thể so sánh được với cái này, so với cái này đơn giản chính là một đám tào lao, giống như con nít ranh đánh nhau. Dù là hắn không hiểu kỵ binh chiến đấu ra sao những cũng có thể nhìn ra được hai đội kỵ binh này ai hay ai dở, một đội cần chỉ huy phải luôn nhắc nhở, sự liên kết với nhau tương đối lỏng lẻo, một đội thì liền thành một khối, phối hợp với nhau tốc độ nhanh, cực kì hiểu ý, chiến kỳ đến đâu đánh thắng đến đó!

Viên Cương chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hai tay nắm chặt lại.

“Phương pháp luyện binh của Anh Dương Võ Liệt vệ ta phải nghĩ cách cầm tới tay cho bằng được...” Phượng Nhược Nam nói thầm trong lòng, chưa tới 500 kỵ binh, đối đầu với 1000 kỵ binh, hai lần trùng kích liền đánh cho đối phương tan rã, cũng mang đến cho nàng sự rung động.

Ngay cả chính nàng cũng không thể không thừa nhận, đổi lại là mình thống lĩnh hơn ngàn kỵ binh kia đối đầu với Thương Triều Tông, chỉ sợ kết quả cũng là như vậy.

Thế cục chiến trường không cho nàng ngồi đó suy nghĩ nhiều, Thương Triều Tông chính diện đánh tan kỵ binh đối phương, để nàng cấp tốc bắt được chiến cơ.

Nàng biết rõ trên địa hình đồng bằng như thế này, thì kỵ binh mới có uy lực tấn công mạnh nhất, đội quân lợi hại nhất của kẻ địch đã bị Thương Triều Tông đánh tan, còn lại bộ binh rất khó ngăn cản kỵ binh bên này trùng kích, cấp tốc vung thương lên hạ lệnh, “Đội kỵ binh bên cánh trái công kích bộ binh cánh trái của địch, kỵ binh bên phải tấn công cánh phải, hai cánh cùng giáp công, xuất phát.”

“Giết!” Thống lĩnh kỵ binh cánh trái hô to một tiếng, dẫn hai trăm kỵ binh phóng đi.

“Giết!” Thống lĩnh kỵ binh cánh phải cũng dẫn hai trăm kỵ binh phóng tới cánh phải địch.

“Tốc độ cao nhất tiến công!” Phượng Nhược Nam mặc trang phục màu đỏ, cao giọng ra lệnh, vung vẩy cây thương, dẫn 4000 bộ binh đằng sau tăng tốc trùng kích.

“Là Anh Dương Võ Liệt vệ! Không sai, người cưỡi ngựa đi đầu kia chính là Thương Triều Tông!” Hướng Võ Nhân ở phía trước bộ binh áp trận rốt cục cũng xác nhận, hắn đã gặp qua Thương Triều Tông rồi, đây cũng là một trong những lý do phía trên phái hắn tới, hắn chỉ vào Thương Triều Tông hô lên.

Vẻ mặt bọn người Nghiêm Đoạt có chút ngưng trọng, cũng có chút không ngờ tới, không nghĩ tới Thương Triều Tông là chủ tướng thế mà đứng trước đội hình trùng sát, còn ở lại hậu phương quân địch cuốn lấy đối phương, lại ra tay lần nữa chứ.

Hướng Võ Nhân gấp gáp hối thúc: “Bắt lấy hắn, nhanh bắt lấy hắn!” Hắn biết, chỉ cần giải quyết được Thương Triều Tông, liền xem như hắn chiến bại, cũng là thắng lợi.

“Đi!” Nghiêm Đoạt hô một tiếng, mười mấy tên tu sĩ đi hắn cùng bay lên không, bay lượn tới.

Bên này vừa có động tĩnh, Bạch Diêu nãy giờ ở đối diện nghiêm ngặt chú ý phát hiện, trong nháy mắt từ trên lưng ngựa bay lên, ngoại trừ một tên tu sĩ Kim Đan ở lại hộ vệ Phượng Nhược Nam, mặt khác toàn bộ đệ tử Thiên Ngọc môn xuất kích. Không phải Bạch Diêu tuyệt tình, mà là từ trình độ nào đó tới nói, tầm quan trọng của Phượng Nhược Nam còn không bằng Thương Triều Tông.

Hai tên tu sĩ Kim Đan Thiên Ngọc môn chạy ra bảo hộ trước đó nhảy ra, từ trên trời giáng xuống, quát với Thương Triều Tông, “Rút lui!”

Hai người song song rơi xuống trên lưng ngựa của Thương Triều Tông duỗi tay ra, mỗi người kẹp một cái cánh tay Thương Triều Tông, lập tức xách Thương Triều Tông rời khỏi, bay lượn trên trời mang Thương Triều Tông ra khỏi chiến trường.

“Quận chúa, đi theo Vương gia!” Lam Nhược Đình quét mắt nhìn bốn phía, quát lên.

Thương Thục Thanh lập tức quay đầu tọa kỵ, cầm chiến kỳ, đuổi theo hướng Thương Triều Tông bay đi.

Trên chiến trường âm thanh ồn ào, người ở khoảng cách xa hơn một chút là nghe không rõ nói cái gì, một đám thân vệ chỉ biết chạy theo chiến kỳ, Thương Thục Thanh cầm chiến kỳ chạy chỗ nào, đám thân vệ liền đuổi theo hướng đó.

Trên không trung, bóng người bay tới, Bạch Diêu dẫn đầu vọt tới, đã chạm mặt cùng đội tu sĩ của Nghiêm Đoạt dẫn tới, lăng không chiến đấu với nhau, hàn quang lóe lên, trường kiếm của Bạch Diêu ra khỏi vỏ, Nghiêm Đoạt hét thảm lên một tiếng, từ trên không trung rơi xuống. Chân đạp trên lưng Nghiêm Đoạt một cái, cả người Bạch Diêu lại bắn lên không trung, nhào về phía một tên khác...

“Bắn tên!” Hướng Võ Nhân gầm thét.
Đối mặt với kỵ binh hai bên giáp công, bộ binh hàng đầu đã nâng tấm chắn lên, đằng sau tấm chắn chính là đội cung tiễn thủ, tên ra bắn ‘vút vút’ như mưa.

Kỵ binh hai bên trùng kích chạy tới gần phía tấm chắn, thỉnh thoảng có chiến mã ngã lật, liền nằm dưới làn mưa tên.

Chiến tướng hàng phía trước của đội kỵ binh trùng kích bên cánh trái, tay cầm lưu tinh chùy vung lên, một tiếng rầm vang lên, đập vào tấm chắn ở hàng phía trước, chiến mã cũng hung hăng tông thẳng vào, lực trùng kích mạnh như vậy trực tiếp đẩy tấm chắn tách ra một cái khe, từng cây thương dài nhọn từ đó đâm ra, chiến mã phun máu rên rỉ. Chiến tướng cầm lưu tinh chùy rơi xuống đất lộn nhào, nâng tấm khiên trong tay ngăn cản trường mâu đâm tới ‘bộp bộp’, cầm lưu tinh chùy quét ngang sát mặt đất, một đám lật ngửa.

Lưu Tinh Chuỳ

Từ phía trên đỉnh đầu hắn, chiến mã nhảy vọt qua, nhao nhao phóng tới, trực tiếp giết vào trong đội hình bộ binh, đem phòng tuyến cắt ra một đường, kỵ binh theo sau tiếp tục vọt thẳng vào.

Kỵ binh ở cánh phải đánh vào cũng như vậy, kỵ binh xông vào bên trong đội hình bộ binh, tạo thành uy hiếp cực lớn, người thì căn bản không ngăn nổi chiến mã húc vào, huống chi là nguyên đội hình trùng kích vào, đơn giản là một đường đồ sát, thế không thể đỡ, chỗ chiến mã chạy đến tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt.

Kỵ binh trùng kích

Phượng Nhược Nam dẫn theo đám người vọt tới, nhìn thấy Anh Dương Võ Liệt vệ đã vượt qua, thấy quân địch đã vào trong phạm vi bắn của cung tiễn, ra lệnh một tiếng, tiếng ‘ngưu giác hào’ trầm muộn thổi lên, đội kỵ binh giết vào trong quân địch lập tức xông ra ngoài. Bên Phượng Nhược Nam có 3000 bộ binh, la to ‘giết” giết’, tốc độ cao nhất xông ra ngoài, 1000 tên cung tiễn thủ giương cung chỉa lên trời, một tiếng hiệu lệnh “Bắn tên”, ‘Vèo vèo’ mưa tên phá không bay ra ngoài, từ trên đỉnh đầu bọn người Bạch Diêu đang giao chiến trên không trung gào thét bay qua, dọa cho bọn người Bạch Diêu nhảy dựng, tranh thủ thời gian hạ xuống đất, trong lúc kịch chiến trên người bọn hắn không có vận khí để tạo vòng hộ thể, làm vậy sẽ làm trì trệ động tác, cho nên nếu bị nhiều tên bắn trúng như vậy cũng không phải là chuyện đùa.

Mưa tên bắn liên tục, từ trên không trung bay qua từng đợt lại từng đợt, bắn bừa vào trong trận doanh quân địch, không biết bắn lật bao nhiêu người, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Chờ đến khi bên kia bắt đầu có phòng bị, giơ tấm chắn lên ngăn cản phía trên, âm thanh trầm muộn của ngưu giác hào lại lần nữa thổi lên, hai cánh kỵ binh lần nữa giết vào trong trận doanh Lang Nha tặc.

Tới lúc này, trận doanh của Lang Nha tặc cơ hồ đã rơi vào hỗn loạn, 3000 bộ binh Phượng Nhược Nam lại cao giọng kêu ‘giết’ vọt tới nơi, sĩ khí cơ hồ là nghiêng về một phía. Sĩ khí bên trận doanh Lang Nha tặc sụp đổ, bắt đầu có người chạy trốn. Mà đám tu sĩ bị mưa tên bức bách hạ xuống đất giao chiến cũng bị 3000 bộ binh trùng kích bao phủ, loạn đao bổ loạn tới đếm không hết, một đám tán tu không ngừng huy động vũ khí, bắn kiếm khí ra, chân chính gọi là ‘kiếm khí như máu, đao khí tung hoành’, vừa ra tay là quét lật một mảnh, lực sát thương kinh người, nhưng đối với biển người trùng kích bên này mà nói lại không tính là gì. Có người cứng rắn chống đỡ đệ tử Thiên Ngọc môn đâm một kiếm, không quan tâm sau lưng bị vài cây trường thương đâm vào người, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào đau xót sau đó xoay tay lại chém, lại quét lật một đám, xong lập tức bị loạn đao loạn thương chém lật, đám người đến sau giẫm lên thân thể của hắn vọt tới.

Phượng Nhược Nam vung thương, 1000 cung tiễn thủ bên cạnh buông cung tiễn xuống, cầm đao thương lên, cao giọng kêu giết, cũng hướng phía trận doanh quân địch phóng đi.

Nhân mã Thương Triều Tông cũng đã trở về đến bên cạnh nàng.

Liên sát hơn mười tên tán tu, Bạch Diêu từ trong loạn quân xông ra, nhanh chóng trở về, đuổi theo mấy tên tán tu đang bay về phía Phượng Nhược Nam.

Hai tên tu sĩ Kim Đan đem Thương Triều Tông mang về, gật đầu ra hiệu đối với tên tu sĩ Kim Đan đang bảo hộ Phượng Nhược Nam, lại bay lên không, ngăn cản mấy tên tán tu đánh tới. Nhưng hai người cũng chỉ có thể ngăn cản hai tên, còn có ba người bỏ qua bọn hắn bay về phía Phượng Nhược Nam.

Phượng Nhược Nam bình tĩnh phất tay, 100 kỵ binh bảo vệ bên cạnh, giương cung lên kéo căng, ‘vèo vèo’ mưa tên bắn ra cực nhanh, bay về phía ba tên tu sĩ đánh tới.

Ba tên tu sĩ cách không xuất chưởng liên tục, đánh bay hết mũi tên phóng tới.

“Cung nỏ thủ! Xạ kích ba lượt!” Thương Triều Tông đứng ở bên canh Phượng Nhược Nam cũng đồng thời hạ lệnh, Anh Dương Võ Liệt vệ cấp tốc lấy tên nỏ treo ở lưng ngựa ra, mấy trăm người chia thành ba đợt bắn tên, ngăn cản địch tiếp cận, làm đối phương trì trệ, tranh thủ thời gian cho Bạch Diêu đuổi theo.

Thấy Bạch Diêu giống như sát thần trở về, ba tên tán tu lập tức chia làm hai hướng tán đi, gấp rút chạy trốn, biết là đã bỏ lỡ cơ hội, lượn lên lượn xuống trốn về phía hoang nguyên đằng xa.

Bên Hướng Võ Nhân sĩ khí sụp đổ, binh bại như núi đổ, Hướng Võ Nhân gào thét thêm vài tiếng cũng không ngăn thế bại, “Ôi!” Hắn nắm tay đấm ngực bùm bùm, 1000 kỵ binh, 10,000 tinh nhuệ a, lại thảm bại như vậy, không nghĩ tới 1000 kỵ binh của mình đối mặt với nhân mã Thương Triều Tông trùng kích thế mà không chịu nổi một kích.

Biết rõ đại thế đã mất, khó có thể vãn hồi, Hướng Võ Nhân dẫn mười mấy kỵ binh phi nước đại gấp rút chạy trốn ở trong đội đào binh, phía sau có một đội kỵ binh đang đuổi theo hắn.

Thấy đại quân đã chiến bại, thấy Bạch Diêu cũng đã quay trở về bên cạnh mục tiêu, biết đã không còn cơ hội, năm sáu tên tán tu đang trong chém giết cũng cấp tốc thoát ly đối thủ, nhanh chóng vút lên không chạy đi, chạy tứ phía, đệ tử Thiên Ngọc môn cũng không có truy kích, mà cấp tốc trở về bên này hộ chủ.

Cho đến khi quân địch chạy tứ tán, trốn vào sâu trong núi rừng, khó mà tập hợp lại nữa, Phượng Nhược Nam mới thu binh.

Chiến kỳ ở bên người ngã sang một bên, được Lam Nhược Đình xuất thủ đỡ lấy, Lam Nhược Đình nhìn lại, hoảng hốt sợ hãi.

Thấy bộ dạng Thương Thục Thanh lung lay sắp đổ, có người kinh hô một tiếng, “Quận chúa bị thương rồi!”

Thương Triều Tông đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh đi qua, dang hai cánh tay ôm Thương Thục Thanh xuống khỏi chiến mã, kiểm tra mới phát hiện ra, phía sau lưng Thương Thục Thanh không biết bị vũ khí gì chém một đường lớn, trên người dính đầy máu của người khác, nếu không chú ý thì không ai biết nàng bị thương.

Theo kinh nghiệm sa trường, Thương Triều Tông vừa nhìn liền biết triệu chứng của muội muội là do mất máu quá nhiều, trước đó muội muội cũng không có lên tiếng, một mực gắng gượng chống đỡ, không để cho chiến kỳ ngã xuống, Thương Triều Tông lập tức đỏ mắt lên, khàn giọng giận dữ hét: “Pháp sư!”